Đề 1: Tả người bạn của em
Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy .”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Đề 1: Tả người bạn của em Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba. Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến. Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng. Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ. Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Diệp Anh và em cùng các bạn trong lớp đều có ước mơ là sẽ vào được trường Trần Đại Nghĩa. Mong rằng chúng em sẽ thực hiện được ước mơ của mình. Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh, một người bạn thật đáng yêu! Đề 2: Tả một thầy (cô) giáo đã từng dạy em ở những năm học trước. Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường. Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối , tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú. Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”. Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời. Đề: Em hãy tả một người bạn học cùng lớp. Em có rất nhiều bạn thân đã cùng em vượt qua bao nhiêu khó khăn, vui buồn. Trong đó bạn Tú mập, lớp trưởng lớp em là người bạn mà em có nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất. Em đặt biệt danh cho bạn ấy là Tú mập vì bạn ấy có vóc người mập và hơi lùn một tí. Tú năm nay mười tuổi, bằng tuổi với em. Khuôn mặt bạn ấy đầy đặn và trắng hồng. Em rất thích mái tóc dài của Tú, luôn được chải ngược ra sau, để lộ vầng trán cao đầy vẻ thông minh. Cặp mắt tròn to, sáng như tia nắng mặt trời của bạn luôn làm mọi người chú ý. Mũi của bạn tẹt. Em thường chọc bạn như thế nhưng chỉ thấy bạn cười để lộ hai hàng răng trắng như tuyết. Ở lớp, làm lớp trưởng, nên bạn luôn làm gương, luôn ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ. Tú có lời nói nhẹ nhàng nhưng rất rõ ràng. Tính tình thì hiền lành. Khi làm việc gì thì bạn luôn nhanh nhẹn. Thường ngày bạn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ là một lớp trưởng và cả những công việc mà thầy giao. Đối với bạn bè, bạn luôn nhiệt tình, sẵn sàng giúp đỡ các bạn gặp khó khăn trong học tập hay bất cứ chuyện gì khác. Dù lớp em là một lớp khá hiếu động nhưng với các oai của một người lớp trưởng, bạn luôn giúp cho lớp trật tự, đặc biệt là mỗi khi thầy đi vắng. Chơi với Tú, ai cũng thấy thích dù đó là các bạn nam. Người ta thích bạn vì nhiều lý do, nhưng theo em, điều đáng khâm phục ở bạn là khả năng học tập. Bạn học giỏi đều các môn, chữ đẹp và luôn đạt điểm cao trong các kỳ thi. Với sức học ấy, em tin rằng ước mơ trở thành bác sĩ của bạn sẽ thành sự thật. Tú là tấm gương sáng để em học hỏi. Nếu mai có xa trường thì em vẫn không bao giờ quên được hình bóng các bạn. Em mong Tú ngày càng học giỏi hơn, thành công hơn. Bạn sẽ luôn là người lớp trưởng tuyệt vời nhất trong mắt em. Đề: Tả thầy (cô) giáo cũ của em, đã dạy em ở những năm học trước. Thời tuổi thơ, ai cũng có những ký ức riêng về thầy cô của mình. Em cũng vậy, cô giáo mà em luôn nhớ là cô Phượng, cô giáo dạy chúng em năm lớp Bốn. Thoáng nhìn, cô rất trẻ và trông như một hoa hậu. Dáng đi cô luôn từ tốn và uyển chuyển, thanh thoát. Lúc nào, cô cũng ăn mặc lịch sự, khi đi dạy cô mặc bộ áo dài và một đôi giày rất hợp thời trang. Khuôn mặt cô luôn tươi tắn, không một nếp nhăn dù cô không còn ở tuổi thanh xuân. Mái tóc xoăn, dày, cột lên rất gọn gàng. Đôi môi đỏ hồng như búp sen vừa hé nở. Đôi mắt cô long lanh như những giọt nước đọng lại trên lá sau cơn mưa. Đôi mắt ấy luôn dành cho học sinh của mình những tình cảm thật trìu mến, thiết tha. Vì là giáo viên nên cô rất bận rộn trong công việc. Em rất thích cách giảng bài của cô. Với giọng trầm bỗng, những bài học em học từ cô luôn sống động và dễ hiểu. Bài dạy nào cũng cô cũng nhiều ví dụ hay, chỉ cần tập trung lắng nghe là chúng em đã hiểu và thuộc bài ngay tại lớp. Đối với những bạn chưa hiểu bài hay còn chậm, cô luôn từ tốn giảng đi giảng lại cho đến khi nào bạn hiểu mới thôi. Ngoài việc dạy học, cô còn làm nhiều công tác khác. Em thấy cô làm việc gì cũng rất kỹ càng, chu đáo. Đối với đồng nghiệp, các thầy cô trong khối, cô luôn niềm nở, hòa nhã. Đối với phụ huynh, cha mẹ các bạn trong lớp, cô là người giáo viên rất có uy tín. Lớp em năm ngoái tham gia nhiều hội thi. Khi lớp không đạt giải cao, không những cô không la mà còn động viên chúng em cố gắng hơn vào những lần sau. Có lẽ vì vậy mà năm nay lên lớp Năm, chúng em đã đạt khá nhiều giải trong các hội thi Chào mừng ngày 20/11. Em nghĩ đó cũng là một món quà ý nghĩa của chúng em tặng cô nhân ngày Nhà giáo. Đối với em, cô Phượng không chỉ là một giáo viên mà còn là một người mẹ thứ hai của mình. Dù sau này có xa mái trường mến yêu nhưng hình ảnh cô Phượng, “một cô tiên hiền dịu” sẽ mãi in đậm trong tâm trí của em. Đề: Tả thầy (cô) đang dạy em năm học này Suốt bốn năm học trước, chúng em đều được học với cô giáo. Nhưng năm nay, mọi thứ đã thay đổi. Người giáo viên bước vào lớp em đầu năm học là một người thầy. Thầy tên Nguyễn Thái Vĩnh Nguyên. Thoáng nhìn, trông thầy thật khỏe mạnh. “Người thanh niên” có vóc dáng cao ráo và vạm vỡ. Thầy luôn ăn mặc giản dị, lịch sự nhưng rất nghiêm trang, không bao giờ cầu kỳ. Khuôn mặt hình chữ điền, bộc lộ vẻ chất phát. Mái tóc thầy đen mun, luôn được cắt ngắn, gọn gàng, trông thật nam tính. Vầng trán cao, biểu lộ sự thông minh, hiểu biết rộng của một người thầy. Cặp lông mày hơi cong, rậm. Đôi mắt to, con ngươi đen láy toát lên vẻ hiền từ nhưng không thiếu sự nghiêm khắc của thầy. Thầy luôn nhìn chúng em bằng ánh mắt trìu mến và thân mật. Mỗi khi cười, điều khiến mọi người chú ý ở thầy đó chính là chiếc răng khểnh rất đặc biệt. Thầy luôn là một người thầy hiền từ đối với học sinh nhưng cũng rất nghiêm khắc khi chỉ cho chúng em sửa đổi những lỗi sai. Thầy luôn có những biện pháp xử lý rất riêng cho những bạn chưa ngoan nhưng chưa bao giờ đánh hay la rầy các bạn. Khi giảng bài, thầy giảng bằng một giọng trầm ấm, ôn tồn và thật ấm áp. Trong tiết học, thầy luôn nhiệt tình, giảng bài rất kỹ. Những bài học của thầy luôn được lồng vào những ví dụ vui, những mẩu chuyện nhỏ giúp chúng em khắc sâu hơn kiến thức. Nhờ vậy mà chúng em luôn hiểu bài, học và hoàn thành bài của mình ngay tại lớp. Đối với bạn còn yếu, thầy luôn tận tình chỉ bảo, giúp bạn tiến bộ hơn bằng cách thành lập các nhóm bạn học tập. Ở lớp, ai có hoàn cảnh đặc biệt, thầy đều nắm và luôn ân cần động viên các bạn ấy rất kịp thời. Điều lớp chúng em thích nhất là đã được thầy lập cho một trang blog trên mạng với những thông tin, hình ảnh rất bổ ích. Trang blog được cập nhật thông tin thường xuyên với những kiến thức bổ sung cho bài học, với những bài hát chúng em thích và với cả những hình ảnh thường nhật của chúng em. Em rất kính trọng và yêu mến thầy. Sau này có xa trường, em sẽ mãi ... ông còn là một chiến sỹ trẻ. Chắc hẳn đồng đội của ông ngày ấy khó mà tin được ông chính là anh Thu, một thanh niên xung phong được xếp vào hạng dẻo dai nhất toàn tiểu đội. Giờ đây, mái tóc xanh của ông đã bị thời gian chiếm đoạt, thay thế vào đó là một màu trắng như những đám mây hiền hoà. Những tháng ngày phục vụ quê hương, gia đình đã để lại cho ông một làn da ngăm ngăm đen. Không chỉ có vậy, tuổi già đã đổi làn da mềm mại của ông với những nếp nhăn và vết đồi mồi trên bàn tay chai sạm âý. Gương mặt hiền từ như một ông bụt trong truyện thần tiên thì có lẽ chẳng kẻ nào có thể lấy được của ông tôi cả. Đôi mắt ông luôn ánh lên một tia sáng ấm áp, dịu ngọt, sưởi ấm biết bao tim lầm lỗi. Ông với nụ cười tinh khiết như những đoá hoa thơm mát, đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi vượt qua khó khăn. Từng bước đi thật dứt khoát, nhanh nhẹn giống hệt đức tính của ông, một anh thanh niên đầy nhiẹt huyết. Ông có một vẻ giản dị, đầy phong cách của một người lao động chân chính, với bộ quần áo nâu và đôi dép cao su. Đặc biệt thời còn trẻ, ông có năng khiếu hát nên cũng trở thành một gương mặt quen thuộc của đoàn diễn. Bà tôi lúc đó là một cô du kích xinh đẹp, đã có những cảm xúc đầu tiên khi nhìn thấy ông. Với giọng hát vàng của ông và một khuôn mặt khá bảnh trai, mà ông tôi đã trở thành một thanh niên tốt số. Dù đã sống hơn nửa đời người, nhưng ông vẫn chăm chỉ lắm. Nhất là về việc chăm sóc cây thì ông quả là một thiên tài. Chẳng thế, mà khu vườn xinh xắn của ông lúc nào cũng tươi tốt do bàn tay khéo kéo ấy chăm bón. Ông sống có trước có sau nên ai có tính kênh kiệu, ỷ lại là ông ghét lắm. Biết điều đó, tôi luôn tránh xa những tính nết xấu để ông vui lòng. Ông luôn quan tâm đến việc học hành của con cháu, thể nào mỗi lần tôi khoe điểm mười tươi roi rói là ông lại tặng tôi một cái hôn đầy tình cảm yêu quý. Thời gian cứ trôi đi, tôi lưu luyến chia tay ông mà lòng còn vấn vương nơi quê hương, có tình cảm trìu mến của ông nồng nàn, tha thiết. Đề bài: Tả hình dáng tính tình một cụ già mà em rất kính yêu(cụ già đó có thể là ông, bà em hoặc một người mà em quen). Bài làm Người luôn che chở, dỗ dành em sau những lỗi lầm, dẫn bước em trong cuộc sống đó là bà ngoại. Năm nay bà gần bảy mươi tuổi nhưng bước đi vẫn rất nhanh nhẹn, khoẻ mạnh. Vóc dáng đậm đà với mái tóc đã bạc trắng như mây luôn tạo cho bà vẻ hiền hậu vốn có. Nước da hồng hào tự nhiên được điểm thêm một vài nếp nhăn như để đánh dấu những sự mệt nhọc, vất vả mà bà đã phải lo cho con cháu. Khuôn mặt phúc hậu, tròn trịa làm cho ai nhìn bà cũng khen: “Bà cụ trông đẹp lão thật". Đôi mắt bà không được tinh như trước nữa nhưng trong đó vẫn cón chứa đựng một tình cảm nồng ấm dịu hiền dành cho mọi người. Chiếc mũi xinh xinh luôn nổi bật giữa lớp da mỏng manh của bà. Đôi môi bà nhỏ nhắn, nhai trầu một cách từ tốn tạo nên một lớp son đỏ thắm trông rất đặc biệt. Bà ăn mặc rất gọn gàng, lịch sự. Những bộ quần áo bà ba với chiến quần lanh mát mẻ thường được bà mặc ở nhà. Giọng nói dịu dàng ấm áp ấy mà bà luôn kể cho em nghe những câu chuyện cổ tích lí thú như về cô Tấm tốt bụng, chàng Thạch Sanh hùng dũng và cuối cùng kết thúc câu chuyện bao giờ cũng có hậu. Bà thường nói với em rằng: “ở hiền thì sẽ gặp lành cháu ạ!". Bà đã già nên thường đi nghỉ sớm. Tuy vậy sáng sớm hôm sau đã thấy bà dậy, tập bài “Thái cực quyền" đều đặn. Trong ngôi nhà mà bà đang sống, mọi đồ đạc đều rất ngăn nắp, sạch sẽ, nên bà không thích ai cẩu thả, bừa bãi. Sự yên tĩnh luôn làm bà thảnh thơi và bà cũng ghét ai to tiếng, ồn ào. Bà có thói quen uống trà và chăm sóc cây cảnh. Những cô hoa giấy, chú xương rồng đều được bà tưới nước, tỉa cành một cách cẩn thận. thương con quý cháu đó là những đức tính mà nó luôn được thể hiện qua từng lời nói, cử chỉ của bà. Đối với những người hàng xóm xung quanh, mọi người đều coi bà là một người cởi mở dẽ gần. Xóm bà có rất nhiều trẻ con, thấy đứa nào ngoan bà đều cho quà cho bánh. Và nụ cười trìu mến luôn nở trên môi khi bọn trẻ đồng thanh nói: - Cháu cảm ơn bà ạ! Giờ bà đã già nhưng vẫn luôn yêu thương, che chở cho em. Em tự hứa với mình rằng sẽ phải học tập thật tốt và vâng lời bố mẹ để không phụ tấm lòng mà bà đã dành cho em. Em mong rằng bà sẽ sống lâu trăm tuổi để em mãi còn một tình yêu thương đang đợi. Đề bài: Em hãy tả hình dáng và tính tình cô giáo (thầy giáo) đã dạy em trong những năm học trước mà em nhớ nhất. Bài làm Trong những năm học vừa qua, đã có nhiều thầy cô giáo dạy em. Nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong em đó là cô Thành, người đã dạy em trong năm học lớp hai. Cô có một tầm vóc vừa phải. Tuổi của cô đã trạc gần bốn mươi nhưng sao trông cô vẫ còn rất trẻ, vẫn như cô tiên dịu hiền như hồi nào luôn dìu dắt, yêu thương chúng em. Cô ăn mặc rất giản dị. Cách ăn mặc đó luôn trong tâm trí em. Những bộ quần áo trang nhã nhưng lại lịch sự ấy chắc đó chính là một nét gì đó trong cô. Từng bước đi uyển chuyển càng làm tăng thêm vẻ duyên dáng dịu hiền của cô. Khuôn mặt cô tròn trịa, phúc hậu. Nước da trắng hồng rất phù hợp với mái tóc xoăn như một làn suối trong mát của cô. Đôi mắt hiền hậu ấy mà cô luôn nhìn chúng em đầy tình yêu thương bao la cũng đã đủ để nói rằng: Cô như một người mẹ hiền thứ hai của em. Giọng nói cô nghiêm khắc nhưng em hiểu cũng chỉ để tốt cho chúng em. Từng lời nói, từng cử chỉ ân cần của cô đều truyền cảm hứng cho cho chúng em càng say mê vào bài học hơn. Khi cô giảng bài trên lớp, chúng em như được lạc vào một thế giới khác, một thế giới tri thức với những lời dạy bổ ích. Khi em mắc những lỗi lầm gì, cô luôn nhắc nhở, bảo ban một cách dịu dàng. Trong giờ học, cả lớp hăng hái giơ tay phát biểu ý kiến, cô như càng phấn khởi thêm về lòng say mê học tập của chúng em. Khi đang tập viết, cô nắn nót viết từng nét chữ lên bảng rồi co xuống từng bàn tận tình hướng dẫn chúng em viết bài. Thấy bạn nào viết đẹp, cô liền nở một nụ cười tươi và khen ngợi. Cô Thành: người mẹ thứ hai của em, một người mẹ đặc biệt như trong câu hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thwơng". Những điều cô đã dạy, những tình cảm cô đã dành cho chúng em sẽ luôn là một động lực dẫn bước em trong cuộc sống va cũng chính là một động lực dẫn bước em trong học tập. Đề bài: Tả hình dáng tính tình một cụ già mà em rất kính yêu(cụ già đó có thể là ông, bà em hoặc một người mà em quen). Bài làm Một người luôn yêu thương em, luôn che chở cho em trong ừng bước đi mà đồng thời em cũng kính trọng nhất. Đó chính là nội của em. Nội của em năm nay đã ngoài bảy mươi tuổi. ở cái tuổi này nhẽ ra nội phải được ăn sung mặc sướng nhưng không, nội em chỉ luôn mặc những bộ quần áo bằng vải thô rộng thùng thình so với dáng người gầy gầy. Mái tóc nội đã bạc trắng nhưng luôn được búi gọn gàng. Khuôn mặt đã có những nếp nhăn và làn da đa xuất hiện những chấm hơi đen. Đôi mắt nội vẫn sáng lắm và luôn nhìn em một cách hiền từ, trìu mến, nhưng đôi khi đôi mắt ấy cũng rất buồn những lúc em bị bệnh hay bị điểm kém. Cặp lông mày cũng chuyến sang màu trắng và hay nhíu lại càng làm lộ vẻ phúc hậu của nội. Mỗi khi ôm em là nội lại áp sát chiếc mũi vào mái tóc em. Hai bên má của nội hóp lại, thái dương đã hơi nhô. Chiếc miệng rất hay cười để lộ ra hàm răng đen khấp khểnh. Mặc dù đã già nhưng nội chẳng chịu ngồi nghỉ ngơi chút nào, nội vẫn luôn muốn làm những công việc nhỏ để tạo thêm niềm vui cho tuổi già. Sáng nào nội cũng dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi công việc của ngày, nhất là nội rất quan tâm đến bữa sáng của em. Chân tay lúc nào cũnglàm việc thế nhưng nội luôn luôn vui vẻ, nội thường để phần quà cho em mỗi khi em đi học, vì vậy mỗi khi đi học về là em lại có thể ăn những nắm xôi hay chiếc bánh của nội. Đặc biệt là nội thường giành thời gian để chưm sóc em và nội thường hay kể cho em những câu chuyện cổ tích về những cô tiên xinh tươi hay những chàng hoàng tử tốt bụng hào hiệp. Nội luôn dạy em là phải sổng tốt với mọi người, phải luôn giúp đỡ bạn bè, kính trên nhường dưới. Nhiều khi thấy nội làm nhiều bố mẹ em cũng khuyên nội nên nghỉ ngơi để tĩnh dưỡng sức khoẻ của mình nhưng nội nhất thiết không chịu và bảo: “Đến khi lúc nào mẹ còn giúp được con cháu thì hãy cứ để mẹ giúp, vả lại đó cũng là niềm vui của chính mẹ”. Không chỉ tốt với gia đình mà nội còn rất tốt với mọi người trong khu phố, mỗi khi nhà ai có chuyện không vui là nội đến an ủi, chia sẻ. Cả cuộc đời nội sống vì con vì cháu, nội thật tốt. Mỗi khi nhìn hình dáng khắc khổ, nước da nhăn nheo của nội em lại tự nhủ: Hãy cố gắng học tốt để nội luôn vui lòng. Đề bài: Tả hình dáng tính tình một cụ già mà em rất kính yêu(cụ già đó có thể là ông, bà em hoặc một người mà em quen). Bài làm Hè đến rồi, mẹ đưa em về quê chơi. Hoan hô! Mình được về thăm bà rồi! Bà em năm nay già rồi, phải khoảng ngoài tám mươi. Vừa về đến sân, em đã gọi to: - Bà ơi, bà! cháu về rồi nè! Bà ơi! Từ trong bếp, bà chậm chạp bước ra. Vẫn dáng người lom khom còng còng như hồi em còn bé. Vẫn bộ quần áo nâu giản dị với mái tóc bạc phơ búi gọn trong chiếc khăn mỏ quạ nhung đen. Bà ôm chầm lấy em như tiếp thêm hơi ấm cho em. Cái hơi ấm đó đã tiếp sức cho em qua mùa đông mưa phùn gió bấc. Giờ đây, nó lại hiện về trong em: - Cha bố anh! Giờ mới về. Giọng nói trầm ấm áp củ bà vang lên. Bàn tay gầy guộc xoa đầu em. Đôi mắt long lanh, đùng đục của bà nhìn em âu yếm. Chiếc mũi nhỏ dụi vào đầu em. Bà vui quá đây mà! Bây giờ em mới ngước nhìn bà. Khuôn mặt trái xoan vẫn còn những nét duyên dáng thời con gái. Tuy rằng những nếp nhăn trên vầng trán cao đã nhiều, má đã thóp theo năm tháng nhưng nó không thể lấp đi vẻ hiền lành khó tả. Em được bà chiều chuộng rất mực: vừa về đến nơi, bà đã giục: - Mau lên! Vào rửa mặt đi rồi ra ăn bánh. Bánh bà vừa rán, thơm lắm. Em ra sau giếng rửa mặt. Bà lau mặt cho em, những giọt nước thật mát rượi. Em ra ăn bánh. Bà cười: - Ăn nhiều vào cho chóng lớn nhé! Tối đến, bà nằm ôm em vào lòng và kể chuyện. Bà kể những chuyện thời bà bé bằng em, bà cũng nghịch lắm! Bà cũng leo cau, bắt cá với bọn con trai. Những chuyện đó em nghe mãi không chán. Em ở đây mấy ngày mà bà luôn chân luôn tay. Em liền hỏi: - Bà ơi! bà già rồi, bà phải nghỉ đi chứ? Bà cười: - Vẫn phải làm cháu ạ! ở nhà, lúc rỗi cháu phải giúp bố mẹ các công việc gia đình nhé! Bà luôn tốt bụng, giúp đỡ mọi người xung quanh. Nhà bên cạnh có người ốm, bà chạy sang, ân cần hỏi han. Khi em về bà còn lấy một túi bánh đưa cho em và dặn: - Cố gắng học giỏi cháu nhé! Em hứa sẽ vâng lời bà, chăm ngoan, học giỏi để bà vui lòng.
Tài liệu đính kèm: