Trong mỗi chúng ta, ai chẳng có những kỷ niệm riêng của một thời thơ ấu. Còn tôi, tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng in sâu trong tâm trí vẫn là kỷ niệm thơ mộng mỗi khi mưa về.
Mấy hôm nay, trời thật oi nồng và ngày càng thêm nóng nực. Trong nhà, mẹ phe phẩy quạt cho chúng tôi và nói: “Có lẽ, trời sắp mưa !”. Đến chiều, một đợt gió thổi mát rượi kéo theo những đám mây đen kịt. Chị gà mái tơ vội vã dắt các con về chuồng, dang rộng đôi cánh cho các con nấp vào trong. Những chú chim non nhớn nhác bay đi tìm chỗ trú. Kiến cánh bay ra đầy sân, đầy vườn. Lợn kêu ụt ịt đòi ăn. Chỉ riêng “dàn đồng ca mùa hạ” vẫn mặc nhiên râm ran, ca hát. Những chú chuồn chuồn ớt bay là là mặt đất. Mẹ tôi nói:
“Chuồn chuồn bay thấp thì mưa
Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm”
Trời sắp mưa thật rồi con ạ !
Qủa thật ! Lộp độp, lộp độp. Mưa rồi. Đầu tiên là những giọt nhỏ, tí tách, tí tách chỉ làm mấy cô chuồn chuồn kim run rẩy. Cứ thế, mưa nặng hạt hơn, những giọt mưa rơi rơi, giăng màn qua nhà, xuyên qua kẽ lá, thăm chú chim nhỏ đang thiêm thiếp trong lòng mẹ. Rồi mưa tuôn xối xả. Những tia chớp sáng rực cả vùng trời, những tiếng sấm ùng, oàng trên bầu trời xám xịt. Mưa rơi xuống mái tôn kêu lộp độp. Mưa rơi xuống sân kêu “tí tách”, tạo nên những hạt bong bóng lấp loáng mặt sân. Tôi đưa tay hứng nước mưa và sung sướng reo lên: “Ôi ! nước mát quá!”.
Tả một cơn mưa Trong mỗi chúng ta, ai chẳng có những kỷ niệm riêng của một thời thơ ấu. Còn tôi, tôi có rất nhiều kỷ niệm đẹp, nhưng in sâu trong tâm trí vẫn là kỷ niệm thơ mộng mỗi khi mưa về. Mấy hôm nay, trời thật oi nồng và ngày càng thêm nóng nực. Trong nhà, mẹ phe phẩy quạt cho chúng tôi và nói: “Có lẽ, trời sắp mưa !”. Đến chiều, một đợt gió thổi mát rượi kéo theo những đám mây đen kịt. Chị gà mái tơ vội vã dắt các con về chuồng, dang rộng đôi cánh cho các con nấp vào trong. Những chú chim non nhớn nhác bay đi tìm chỗ trú. Kiến cánh bay ra đầy sân, đầy vườn. Lợn kêu ụt ịt đòi ăn. Chỉ riêng “dàn đồng ca mùa hạ” vẫn mặc nhiên râm ran, ca hát. Những chú chuồn chuồn ớt bay là là mặt đất. Mẹ tôi nói: “Chuồn chuồn bay thấp thì mưa Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm” Trời sắp mưa thật rồi con ạ ! Qủa thật ! Lộp độp, lộp độp. Mưa rồi. Đầu tiên là những giọt nhỏ, tí tách, tí tách chỉ làm mấy cô chuồn chuồn kim run rẩy. Cứ thế, mưa nặng hạt hơn, những giọt mưa rơi rơi, giăng màn qua nhà, xuyên qua kẽ lá, thăm chú chim nhỏ đang thiêm thiếp trong lòng mẹ. Rồi mưa tuôn xối xả. Những tia chớp sáng rực cả vùng trời, những tiếng sấm ùng, oàng trên bầu trời xám xịt. Mưa rơi xuống mái tôn kêu lộp độp. Mưa rơi xuống sân kêu “tí tách”, tạo nên những hạt bong bóng lấp loáng mặt sân. Tôi đưa tay hứng nước mưa và sung sướng reo lên: “Ôi ! nước mát quá!”. Mưa trút ào ào từng đợt, sầm sập đổ trên mái hiên. Trước cửa nhà tôi, con đường làng đã trở thành một “dòng sông” trắng xoá. Tôi gấp những chiếc thuyền giấy nhỏ xíu và cắt vô số chú cá con thả trôi trên dòng nước mang theo điều ước của mình. Dòng sông tuổi thơ ấy đã sống bên tôi, nuôi lớn những ước mơ và đem cho tôi niềm hy vọng về một tương lai tươi sáng. Bên sân nhà văn hoá của thôn, cây xà cừ xoè rộng tán lá làm chỗ trú mưa cho đàn sáo. Mấy chị vịt trong ao đình bì bõm vẫy cánh, miệng kêu “cạc, cạc” tỏ vẻ khoái chí. Khóm tre ven đường rủ xuống mặt nước mềm mại như mái tóc của các cô thôn nữ. Mưa đem nguồn nước và cái mát đến cho cây cối, cho muôn vật, cho mọi người để xua đi cái oi nồng. Cây cối trong vườn được uống nước hả hê, chúng dang rộng cánh tay đón những “viên kim cương” sáng loáng, mát lạnh. Các loài hoa thi nhau đua nở. Trong góc vườn chị nhài trắng e ấp toả mùi hương dịu nhẹ. Cô rau muống, chị mùng tơi luôn rung rinh nhảy múa. Trên cánh đồng, lúa xanh mướt. Một số bác nông dân vẫn lội mưa, mặc sấm chớp lo cho ruộng lúa không bị úng ngập. Trong lòng tôi trào dâng một niềm thương cảm. Nhìn các bác, tôi lại nhớ đến bố. Chưa bao giờ tôi thương bố như lúc này. Không biết giờ này bố ra sao? ở nơi bố làm việc có mưa như ở nhà không? Bố nói: “Tối nay, bố sẽ về!”. Nếu mắc mưa, bố có về không nhỉ? Tôi lo lắng quá. Mây đen tan dần. Một vùng trời xanh bát ngát. Bác mặt trời ló ra, lướt nhẹ tia nắng xoa đầu các chú gà con cùng mẹ đi kiếm mồi. Chúng tỉ mỉ đào bới và hát vang bài ca của họ nhà gà. Các chú chim vui mừng, líu lo ca hát trên những cành cây cao. Bác ếch kêu “uôm! uôm!” khoái chí. Tia nắng lấp lánh nhảy nhót, đùa giỡn với những đợt sóng trên dòng sông Cà Lồ. Con đường trước cửa khô dần. Trên đường, xe cộ qua lại nườm nượp như mắc cửi. Bên sân nhà hàng xóm, mấy cô bé chơi nhảy dây lắc lư hai bím tóc ngắn tun ngủn. Và hạnh phúc hơn nữa, bố đã về với chị em tôi. Những chiếc thuyền giấy sẽ chở ước mơ của tôi trôi mãi đến chân trời vô tận, khắc ghi kỷ niệm dấu yêu của một thời thơ bé. Tôi sẽ cố gắng học tập thật giỏi để sau này đạt được ước mơ đó. Dù có đi đến nơi đâu, ở bất cứ chân trời nào, tôi vẫn mãi mang trong tim hình ảnh gia đình, quê hương nơi có những cơn mưa ngập tràn niềm vui, hạnh phúc và ngập tràn mơ ước.
Tài liệu đính kèm: