Tài liệu Tập làm văn Lớp 5 - Văn mẫu kể chuyện

Tài liệu Tập làm văn Lớp 5 - Văn mẫu kể chuyện

Hãy kể lại câu chuyện mà em thích nhất trong những câu chuyện đã được học

 Cha mẹ tôi sinh được hai người con trai. anh cả tôi đã có vợ, còn tôi vẫn độc thân. Sau khi cha mẹ mất, anh cả chia cho tôi một cây khế ở góc vườn, còn toàn bộ nhà cửa ruộng nương vào tay anh hết. Phận làm em tôi chẳng dám cãi lại. Tôi kiếm tre, lá dựng túp lều nhỏ và ngày ngày đi làm thuê kiếm sống.

 Đến mùa, khế chín đầy cây. Một buổi sáng có con chim phượng hoàng từ đâu bay tới, đậu trên cành cao nhất, mổ hết trái này đến trái khác. Xót ruột tôi than: “ Chim ơi, chim ăn hết khế thì tôi lấy gì đổi gạo nuôi thân?” Bỗng nhiên Phượng hoàng nói tiếng người: “ Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng!” Tôi mừng thầm và nghĩ rằng nếu phượng hoàng giữ đúng lời hứa thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi hẳn.

 

doc 8 trang Người đăng phuonght2k2 Ngày đăng 18/03/2022 Lượt xem 273Lượt tải 0 Download
Bạn đang xem tài liệu "Tài liệu Tập làm văn Lớp 5 - Văn mẫu kể chuyện", để tải tài liệu gốc về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Hãy kể lại câu chuyện mà em thích nhất trong những câu chuyện đã được học
	 Cha mẹ tôi sinh được hai người con trai. anh cả tôi đã có vợ, còn tôi vẫn độc thân. Sau khi cha mẹ mất, anh cả chia cho tôi một cây khế ở góc vườn, còn toàn bộ nhà cửa ruộng nương vào tay anh hết. Phận làm em tôi chẳng dám cãi lại. Tôi kiếm tre, lá dựng túp lều nhỏ và ngày ngày đi làm thuê kiếm sống. 
	Đến mùa, khế chín đầy cây. Một buổi sáng có con chim phượng hoàng từ đâu bay tới, đậu trên cành cao nhất, mổ hết trái này đến trái khác. Xót ruột tôi than: “ Chim ơi, chim ăn hết khế thì tôi lấy gì đổi gạo nuôi thân?” Bỗng nhiên Phượng hoàng nói tiếng người: “ Ăn một quả trả một cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng!” Tôi mừng thầm và nghĩ rằng nếu phượng hoàng giữ đúng lời hứa thì cuộc đời tôi sẽ thay đổi hẳn.
Hãy kể lại một câu chuyện đã được học mà em thích nhất trong những câu chuyện mà em đã học
Từ xa xưa, xưa lắm, trong một khu rừng xanh đại ngàn, có một đôi bạn thân bên nhau đó là tôi và dê trắng.
	Hằng ngày, tôi và dê trắng song vai lao vun trên tán lá khô, dưới bóng mát của hàng ngàn cây cổ thụ. Cái lưng vàng ươm, cái dáng manh mai của chúng tôi thấp thoáng sau nhưng rặng cây xanh. Chạy chán chúng tôi ra bãi cỏ nhởn nhơ vui đùa. Nằm dài bên cạnh dòng suối, chúng tôi như được an ủi, thật thoải mái. Mỗi sớm khi ông mặt trời lên những tia nắng như đang nô đùa trên những tán lá dày đặc của khu rừng.
	Thế rồi một năm trời hạn hán. Nắng như thiêu như đốt. Làm cho cả khu rừng như bốc lửa. Chim chóc ngừng ca, Dòng suối ngừng chảy. Đáy suối cạn khô phơi ra những tảng đá lớn. Cái nắng hầm hầm làm cây cối, thú vật chết khát. Những cây cổ thụ trơ trụi lá. chúng tôi sống trong sự tuyệt vọng, ngắc ngoái chờ chết. Dê trắng ngày càng yếu, thấy thương cho bạn tôi quyết tâm đi tìm nước và cỏ, trong lòng thầm nghĩ : “ Rồi sẽ có nước, có cỏ cho dê trắng” Ở phía chân trời một màu xanh thấp thoáng hiện lên, bên cánh đó một con suối trong xanh. Các muôn thú ở đó đang nô đùa, nhảy múa. Thấy vậy tôi cũng hòa vào ngày vui nhộn ấy. Rồi hình ảnh của dê trắng mờ dần trong tâm trí tôi. Một ngày kia, nhớ lại lời dê trắng tôi vô cùng ân hận, xót thương cho bạn mình, tôi lấy ít nước và cỏ trở về hang cũ. Ở quê nhà dê trắng ngày đêm mong tôi về. Lúc đó trời sắp mưa. Dê trắng ăn chỗ cỏ khô do tôi để lại . Sức khỏe của dê trắng hồi phục dần. Dê trắng chạy khắp nơi để tìm tôi. Tìm mãi, tìm mãi mà không thấy tin tức gì. Chú ngã khụy xuống. Miệng vẫn gọi trong hơi thở cuối cùng của mình: “Bê! Bê
	 Tiếng gọi từ đáy lòng của dê trắng vang vọng. Từ đây suối đầy ắp nước, khu rừng lại xanh tươi. Nhưng dê trắng sẽ mãi mãi không tìm đựơc tôi trở lại.
Hãy kể một câu chuyện mà em thích nhất trong các truyện đã được học
Đề bài: hãy kể một câu chuyện mà em thích nhất trong các truyện đã được học 
Bài làm
	Một buổi trưa hè đưa đến cho em giấc ngủ ngon lành. Trong mơ, em thấy túp lều tranh và một cây khế đang sãi trĩ quả. Thì ra, là câu chuyện “ Cây khế”.
	Ngày xưa, một gia đình nọ có hai anh em. Gia đình họ sống thật hạnh phúc, được mấy năm thì bộ mẹ qua đời. Một thời gian sau, người anh lấy vợ. Vì không muốn cho em ở cùng, hai vợ chồng anh đòi chia tài sản. Ỷ thế còn có vợ con ngừi anh chiêm hết tài sản chỉ để lại mọt túp lều và cây khế. người em ra đi mà không oán trách anh mình điều gì. Đến mùa khế ra quả, có con chim lạ không biết đến từ đâu tới ăn hêt trái này đến trái khác. Người em thấy vạy sôt ruột lắm, bèn nói với chim.
-         “ Cả gia sản nhà tôi chỉ có mỗi cây khế này chim mà ăn hết tôi biết trông cậy vào đâu”
Thấy vậy chim bèn nói:
-         “Ăn một quả trả cục vàng, may túi ba gang, mang đi mà đựng”
Theo đúng lời của chim, người am may túi ba gang. Sáng hôm sau, con chim bay đến một hòn đảo ở ngoài khơi xa. Hòn nào hòn đấy lấp lánh.Đến đo người em lếy đầy túi ba gang rồi theô chim ra về. Từ đó, người em có cuộc sống khá giả. Thấy em mình giàu có nhanh chóng người anh bèn đến thăm, lân la dò hỏi. Vốn thật thà người em kể hết chuyện cho anh nghe. Thấy vậy, người anh lền đổi cả gia tài lấy cây khế. Ngày nào anh cúng xin em đổi. Thương anh nền người em chấp nhận đổi. Đến mùa khế sai quae, hai vợ chồng người anh thay nhau trực dưới gốc cây đợi con chim lạ.Một hôm, vợ chồng ngườ anh thấy một con chim rất to đậu trên cây khế ăn quả. Sự việc diến ra giống hệt người em. Nhưng thay vì may túi ba gang thì người anh may túi mười hai gang. Khi đến hòn đảo người anh ních đầy túi mười hai gang mà còn nhét đầy người. người anh ì ạch vác túi vàng khổng lồ và thân mình nặng trịch leo lên lưng chim. Vì nặng quá nên chim phải vỗ cánh ba lần mới bay lên được. Lúc bau qua biển, một luồng gió mạnh làm chim lảo đảo hất người anh và túi vàng xuống biển.
	Đúng theo câu tục ngữ “Tham thì thâm”. Đây cũng là bài học cho mọi người không nên tham lam ích kỉ.
Hãy kể về người bạn mà em yêu quý
Bài làm
	Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba.
	Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến.
	Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.
	Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học. 
	Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh.
Kể lại chuyện mà em đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ: "Có công mài sắt có ngày nên kim" (02.5).
Đề bài:  Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ:
“Có công mài sắt có ngày nên kim”
Bài làm 
Để có được ngày hôm nay, có được nét chữ thanh đạm, em đã phải mất gần một năm luyện tập, khó khăn và cần sự kiên nhẫn. 
Cách đây một tháng, em đã được giải chữ đẹp của quận, đó đúng là sự cổ vũ lớn lao và phần thưởng xứng đáng cho những ngày tháng em bỏ ra biết bao công sức rèn luyện. Lúc đầu, chữ em rất to và chẳng có gì thu hút cả. Em nghĩ chữ không quan trọng, chủ yếu vẫn là kiến thức. Với tâm trạng như vậy, em bỏ bê nét chữ và không quan tâm gì tới việc luyện tập cả. Cho tới một hôm, khi xem xong quyển vở chính tả của em, cô không nói gì cả. Đến cuối giờ học hôm đó, cô Ngọc Anh nói với em:
- Con vốn là học sinh có khả năng viết chữ đẹp năm lớp ba, tại sao khi giờ vào lớp bốn lại đổ đốn như thế? Cố lên chứ con!
- Thưa cô, con, con không biết con làm cô buồn, con sẽ cố gắng cô ạ! 
- Em nói vậy nhưng vẫn chưa tin tưởng lắm vào mình.
Nghe thế, cô cười:
- Tốt lắm, cô sẽ giúp con luyện chữ.
Em tung tăng về nhà với tâm trạng phấn khởi. Từng ánh mắt nụ cười của cô đã làm em hối hận về ý nghĩa của mình nhưng lời nói khuyến khích của cô cũng cho em thêm phần nào đó tự tin.
Tối hôm đó, sau khi đã làm xong công bài tập, em lôi quyển rèn chữ của cô ra và nắn nót viết từng nét chữ của cô ra và nắn nót viết từng nét một thật cẩn thận. Đã nhiều lúc em bỏ bút một nơi, bỏ vở một nơi để xuống xem phim nhưng đôi chân lại không để em đứng dậy. Nó cố gìm em lại viết tiếp. Kết quả là tối hôm đó em đã viết được tám bài luyện chữ. Nét không còn cứn nữa và đã tròn hơn, tuy vậy khuôn chữ vẫn to. Cô Ngọc Anh nói vậ. Tuy chữ đã đẹp hơn nhưng em vẫn chưa cảm thấy hài lòng về kết quả này và tối nào cũng viết liên tục. Và nhờ có sự cố gắng nỗ lực đó cô Ngọc Anh đã tin tưởng em, giao cho nhiệm vụ đi thi viết đầu mùa xuân do nhà trường tổ chức. Kết quả là giải ba, tuy nó không lớn lắm những cũng là một niềm vui lớn đối với em.
Em đã nhớ mãi những ngày cố gắng rèn luyện để nhận được kết quả xứng đáng hôm nay. Quả đúng như câu: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”.
Kể lại một câu chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó.
 Bài làm
 Tôi là Hươu, cũng như Nai, Hoẵng, Thỏ trên đầu chỉ có hai cái tai mềm mại. Nhưng so với các bạn thì tôi là nhút nhát nhất. Cái gì tôi cũng sợ: Sợ bóng tối, sợ cả thú dữ nữa.
	 Tuy vậy, bạn bè ai cũng quý tôi vì tôi chăm chỉ, tốt bụng. Hôm trước, nghe tin bác gấu ốm nặng, tôi đã xin mẹ cho đến thăm bác. Đến nơi, tôi nghe trong hơi thở yếu ớt:
 - Bệnh của bác nặng lắm. Chỉ có là Thảo Huyền mọc ở khe núi sâu mới chữa được.
Tôi nhanh nhảu đáp:
-          Cháu chạy nhanh như tên bay, để cháu vào rừng lấy lá thuốc cho bác.
Không đợi bác Gấu nói gì, tôi vội chào bác và lên đường ngay. Nhưng đường rừng hiểm trở, rất nhiều thú dữ, tôi bắt đầu thấy run. Khi bóng tối tràn xuống cả khu rừng, tôi lại càng sợ. Tôi nép vào một gốc cây khác.Thần cây hiện lên hỏi:
-          Tại sao cháu khóc? Cháu bị lạc mẹ à?
-                      Dạ không ạ. Cháu muốn đi vào khe núi để lấy lá Thảo Huyền về cho bác Gấu. Nhưng rừng thì rộng, có bao nhiêu thú dữ nên cháu sợ lắm.
-          Sợ thì cháu hãy mau quay về nhà đi!
-          Nhưng cháu thương bác Gấu lắm. Không có thuốc bác ấy chết mất.
Thần cây ân cần:
-          Cháu là một đứa trẻ có tấm lòng nhân hậu. Đây ta cho cháu những cành cây khoẻ khắn của ta. Cháu hãy đội lên đầu, cháu sẽ có thêm sức mạnh.
Tôi rối rít cảm ơn Thần cây rồi lên đường. Tôi băng qua suối, qua đèo mà không sợ thú dữ hay bóng đêm nữa. Khi tôi đem lá thuốc về, trời cũng rạng sáng. Tôi thấy muông thú trong rừng đang ngồi vây quanh bác Gấu. Tôi vội đưa lá thuốc cho bác nhai. Thật kỳ diệu, chỉ trong ít phút bác gấu đã khoẻ lại. Tất cả muông thú có mặt đều hỏi:
-          Cây thuốc gì mà quý đến thế hở bác?
-          Thuốc quý nhưng tấm lòng của Hươu còn quý hơn nhiều. Chính Hươu đã cứu bác đấy - Bác gấu ôn tồn nói.
	Khi ấy, tất cả mới để ý đến tôi. Và ai cũng ngạc nhiên khi thấy trên đầu tôi là những cành cây vững chắc. Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện khi gặp Thần cây cho mọi người nghe. Và kỳ lạ chưa, cái cành cây trên đầu tôi đã dính chặt từ bao giờ. Mẹ tôi vuốt ve món quà Thần cây tặng cho tôi và gọi đó là Sừng Hươu.
Từ đó, loài Hươu chúng tôi luôn mang sừng trên đầu để chống lại thú dữ và tôi chẳng còn nhút nhát như trước nữa.
Kể lại một câu chuyện mà em thích nhất trong những chuyện đã được học.
 Khách nước ngoài đến thăm Việt Nam đều rất yêu quí đất nước nhỏ bé này. Vì không chỉ có những trang lịch sử oai hùng mà còn có những tục lệ rất hay và thú vị. Tôi biết có một câu chuyện cảm động liên quan đến tục lệ đó. Sau đây tôi xin kể cho các bạn nghe. Câu chuyện mang tên: Lời ước dưới trăng.
 Quê tôi có một tục lệ rất đáng yêu đó là vào rằm tháng giêng âm lịch, các cô gái 15 tuổi sẽ đến hồ Hàm Nguyệt vốc nước ở đó rửa mặt rồi nói lên điều ước của mình. Người xưa truyền lại rằng những điều ước trong đêm rằm sẽ thành hiện thực. Năm đó, chị gái tôi cũng vừa tròn 15 tuổi, hiện đang học ở Hà Nội. Trước rằm tháng giêng vài ngày, bà tôi đã cho gọi chị về để hưởng tục lệ linh thiêng này. Đúng vào hôm rằm, chị tôi cùng các cô thôn nữ đến hồ Hàm Nguyệt, tò mò tôi đi theo thì gặp chị Ngàn, một cô gái mù nhưng đẹp người đẹp nết. Chị lần từng bước một, tay quơ hai bên tìm đường. Biết chị đến hồ, tôi đến bên dãn chị đi.
 Trên đường đi, tôi hỏi chị:
 Chị Ngàn ơi! lát nữa chị định ước điều gì?
Chị Ngàn không trả lời tôi. Chị trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Tôi đoán chắc chị cũng sẽ như bao cô gái khác, mong muốn có một gia đình hạnh phúc vì chị đáng được như vậy.
 Ánh trăng dịu mát tỏa xuống trần gian. Làm cho mặt nước nhuốm vàng lung linh huyền ảo. Chị Ngàn quỳ xuống bên mặt nước, hai lòng bàn tay nhẹ nhàng vốc nước lên rửa mặt rồi chắp hai tay trước mặt thổn thức nói trong xúc động: 
Con ...con ước gì....mẹ chị Yên sẽ khỏi bệnh.
Nói xong chị đứng dậy, gương mặt nhẹ nhõm, mãn nguyện. Tôi ngỡ ngàng hỏi chị : Cả đời chị chỉ được ước một lần, sao chị lại dành điều ước ấy cho người khác?
Chị Ngàn nắm chặt lấy tay tôi, nói: Nhà chị Yên thuộc diện nghèo nhất làng.Năm ngoái, chị ấy cũng vừa tròn 15 tuổi. Nhưng đên rằm, vì phải thức trông mẹ ốm nên chị ấy không được đến hồ Hàm Nguyệt, khi ánh trăng lặn xuống thì cũng là lúc chị âý biết cơ hội nói lên điều ước của mình đã mất. Chị ấy đã khóc rất nhiều. Chị rất thương chị Yên và bác gái, mong rằng chị Yên sẽ có cuộc sống an lành.
 Nghe những điều chị Ngàn nói, tôi xúc động không nói nên lời. Một người có trái tim nhân hậu như chị Ngàn lại phải chịu số phận đáng thương thế này sao? Tôi ước gì sẽ có một người nào đó chữa khỏi mù cho chị Ngàn để giống như bao cô gái khác, chị cũng có một cuộc sống hạnh phúc.
Kể lại một chuyện cổ tích mà em biết theo lời một nhân vật trong câu chuyện đó
 Ai ai cũng bảo tôi hiền lành, thuần hậu nhưng lấy phải người vợ nanh độc, độc ác. Sau khi một sự việc xảy ra, vợ tôi thay đổi hẳn, để tôi kể cho các bạn nghe.
 Nhà tôi có một mẹ già, phải cái là cụ hơi khắc khổ, lắm điều. thành ra hai bên mẹ chồng nàng dâu cứ lục đục, xô xát luôn, không mấy khi được vui vầy, bình tĩnh. Tôi rất bực mình và ngao ngán. Tôi đã dụng tâm lắm, lúc vợ vắng thì có lời phải chăng với mẹ, lúc vắng mẹ thì hết sức khuyên răn vợ, những mong một nhịn chín lành, trên kính dưới nhường thì tôi mới được an nhàn mà hưởng cái lạc thú trong gia đình. Nhưng uổng công vô ích. Trời chẳng chịu đất thì đất cũng chẳng chịu trời, mẹ chồng nói một thì con dâu nói mười. Mà mỗi ngày lại thêm nhốn nháo khó chịu. Đôi bên xung khắc chống chọi kịch liệt, rút cục chỉ khổ tôi ở giữa.
 Khổ hay sinh kế. Một hôm đi chợ mua con dao bầu thật to và đem về nhà mài mài liếc liếc. Vợ tôi lấy làm lạ bèn hỏi tôi nhưng tôi không nói gì. Dao mài xong lại cất đi. vài hôm như thế , mãi tôi mới nói:
-         Tôi mài dao đây chỉ đợi hễcó dịp là thịt mẹ luôn .Mình cứ nghĩ xem mẹ già rồi lại lẩm cẩm, lắm điều không chết trước thì chết sau, cứ để mẹ sống thì mai cãi cọ cùng mình, ngày kia chửi rủa mình. tôi nói luôn như thế. Đâm ra vợ tôi lại nghĩ, nghĩ rồi lại hối, cả tâm tính cũng thay đổi. Tôi đến là mừng. Ít lâu sau lại mang dao ra mài .Vợ tôi thấy vậy trong lòng nôn nao người run rẩy.Một chốc tôi bảo:
-         Tôi phải thị mẹ đây! 
 Rồi xăm xăm đến chỗ mẹ làm bộ như định giết. Vợ tôi ngăn lại: 
-         Thôi tôi trăm lạy mình, nghìn lạy mình trăm tội nghìn tội là ở tôi cả chứ không phải nơi mẹ già. Từ giờ tôi xin tu tỉnh không to tiếng với mẹ nữa. từ hôm đó trong nhà vui vẻ hòa thuận. 
Các bạn thấy câu chuyện của tôi có hay không?
Kể lại một việc làm tốt đẹp (3).
Đề bài: Hãy kể lại một việc làm tốt đẹp thể hiện nếp sống văn minh nơi công cộng (có thể đối chiếu với những việc làm sai trái xảy ra nơi đó, lúc đó).
Bài làm. 
Cái sự nắng nóng cực độ của mùa hè cứ thi nhau chen lấn xô đẩy xuống mặt đường. Ông mặt trời luôn tay ném ánh nắng xuống đất. Nóng bức đã tồi tệ nay lại thêm phần khắc nghiệt hơn vì những tiếng còi inh tai nhức óc của xe cộ trên đường. Không thể chịu được nữa em đã cố vào chiếc xe buýt số 28 kia để về nhà. ở đó, đa có một câu chuyện hết sức thú vị xảy ra.
Chiếc xe đã mau chóng rời khỏi bến. Trên xe chật ních người và chỉ có những người may mắn lắm mới tìm được ghế ngồi. Chẳng ai thèm nói một câu nào cả vì học đã quá mệt mỏi rồi. Bồng từ phía dưới có một bà cụ cất tiếng nói với anh trai trẻ:
“Anh này! Tôi già yếu lắm rồi không đứng được nữa. Anh có cái chỗ cho tôi ngồi nhờ”.
Bà cũng khoảng 80 tuổi. Mái tóc bạc phơ và vài sợi lấm tấm mồ hôi.
Những nếp nhăn bây giờ càng hằng rõ hơn trên khuôn mặt đã trải nhiều sương gió. Anh thanh niên dáng chừng không thích và bảo:
“Dại gì mà nhường ghế cho bà, đã già rồi còn lởn vởn ở đây, về nhà mà chăm con cháu đi”.
Câu nói của anh ta như chiếc búa giáng vào tai mọi người. Ai cũng quay xuống nhìn bà cụ một cách ái ngại, tồi nhìn anh thanh niên như để trách móc. Bà cụ chưa khỏi bàng hoàng trước lời nói đó thì đã có một cô bé dìu bà cụ về chỗ. Cô bé thật phúc hậu với hai mắt sáng ngời nhìn bà cụ rồi nói.
“Bà mệt thì cứ ngồi đây cho lại sức, cháu đứng cũng không mỏi.
Bà cụ vừa vui mừng, vừa xúc động rồi rối rít cảm ơn cô bé. Chính cô bé đã làm cho mọi người thấy nhẹ nhàng, thoải mái. Anh thanh nhiên kia cúi mặt xuống vì anh biết rằng mình đã không bằng một em nhỏ bé bỏng.
Chiếc xe đã dừng lại ở bến. Ôi! Bây giờ em mới thấy mỏi chân vì bị đứng nhiều đây. Nhưng em vẫn vui vẻ vì biết rằng trên đời này còn rất nhiều người tốt bụng.

Tài liệu đính kèm:

  • doctai_lieu_tap_lam_van_lop_5_van_mau_ke_chuyen.doc